Park Seojun quả nhiên rất hiểu tính cách của Park Jimin, không hiểu sao trong lòng Min Yoongi lại cực kỳ khó chịu.
Min YoongiThật ngại quá, tôi cũng không quen nhận đồ mà người khác không cần nữa
Min YoongiTôi cũng chẳng phải là cái thùng rác muốn giục là giục, muốn vứt là vứt
Miệng lưỡi của bác sĩ nào cũng có độc vậy à? Park Seojun đột nhiên hơi khâm phục Park Jimin, tính tình xấu thế này, hắn vẫn có thể vui vẻ dỗ dành.
Park SeojunĐược, vậy cậu cứ tự nhiên nói chuyện với cậu ta, tôi xin phép đi trước
Park Seojun đang tính đi nhưng nhanh chóng khựng lại, tốt bụng nhắc nhở.
Park SeojunPark Jimin sốt cao rồi, tôi khuyên cậu ta uống thuốc mà cậu ta không nghe
Park SeojunNếu đổi lại là cậu, chắc chắn cậu ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời
Min YoongiAnh ta có uống thuốc hay không thì liên quan gì đến tôi?
Park SeojunỒ, nếu cậu đã nói vậy…
Park Seojun giả vờ vô ý nói.
Park SeojunKhông bằng cứ để cậu ta tự sinh tự diệt, dù sao chết rồi cũng chẳng ai đau lòng
Lời của đối phương khiến Min Yoongi tức nghẹn họng.
Park SeojunTôi làm sao? Tôi nói không đúng à?
Park Seojun chớp mắt, bộ dạng hết sức vô tội.
Park SeojunDù sao Park Jimin cũng là anh em của tôi, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì tôi cũng sẽ tiễn đưa một đoạn cuối cùng
Min Yoongi không thèm để ý đến Park Seojun nữa, tức giận không nói lời nào liền đi lên lầu.
Tiễn Park Seojun đi xong, Park Jimin định về phòng nghỉ ngơi một chút. Vừa nằm xuống giường, ngoài cửa đã truyền đến tiếng chuông, hắn nghĩ Park Seojun quay lại, vừa mở cửa đã tiện miệng hỏi.
Nói xong, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt hiện ra, Park Jimin liền sững người, hắn không nghĩ một người có lòng tự trọng cao như Min Yoongi sẽ chủ động đến tìm hắn.
Park JiminSao em lại đến đây?
Giọng nói của Park Jimin phát run, nghe ra có hơi kích động. Khắc chế tâm tình muốn ôm lấy đối phương, hắn lùi một bước.
Giây phút nhìn thấy Min Yoongi, hắn cảm thấy bệnh tình của mình đã khỏe hơn rất nhiều, ánh mắt tham lam nhìn thẳng đối phương.
Thẳng đến khi cậu móc nhẫn trong túi ra, nói từng chữ với hắn.
Min YoongiTôi đến để trả đồ
Khóe môi Park Jimin nhẹ nhàng giương lên, lạnh lùng trả lời.
Park JiminAnh đã nói rồi, đồ anh tặng thì miễn trả lại
Park JiminNếu em không nhận thì cứ vứt hoặc bán nó đi, tùy ý em
Min YoongiĐồ anh không cần, cũng không cần đưa qua cho tôi
Min Yoongi đè nén cơn giận, không nhịn được liền hét lên.
Min YoongiTôi không phải cái thùng rác của anh!
Park JiminKhụ khụ, khụ khụ… Ý em là sao?
Park Jiminhiếc nhẫn này… đối với em… chỉ là rác thôi sao?
Park Jimin ôm ngực, vì quá kinh ngạc nên ho không ngừng, sắc mặt buồn bã tái nhợt.
Min YoongiChẳng lẽ không phải?
Min Yoongi cao giọng hỏi lại.
Min YoongiHay tôi nên khoanh tay lại cảm ơn Park tổng vì đã nhìn trúng tôi?
Ngày trước Park Jimin còn nghĩ ít ra Min Yoongi có quan tâm đến hắn, thế nhưng đến tận lúc này hắn mới hiểu, người này đã hận hắn đến mức dù cho hắn có làm bất cứ điều gì thì trong mắt cậu mãi mãi đều là ý xấu.
Park JiminThôi được rồi, vậy em cứ để đó rồi về đi
Park Jimin chỉ tay vào tủ đựng giày, sắc mặt của hắn bây giờ khác hẳn với ngày thường, giọng nói lạnh lẽo không dịu dàng một chút nào.
Park JiminCòn chuyện gì nữa không?
Phản ứng của đối phương nhất thời làm cho Min Yoongi không biết phải làm sao, kinh ngạc nhìn người đàn ông vốn luôn quan tâm đến mình nay lại xa lạ đến lạ lùng. Quả nhiên trên thế giới này không ai có thể bao dung tất cả những điều cậu làm, hắn cũng không ngoại lệ.
Từ khi gặp hắn đến nay, Min Yoongi chưa bao giờ nhìn thấy hắn có biểu cảm như vậy, giống như vừa gặp phải chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng. Cậu đứng yên quan sát người đàn ông này rất lâu, thẳng cho đến khi tia sáng trong đáy mắt ấy biến thành màu xám ảm đạm.
Trong lòng như đè nén đau đớn, hắn gọi tên Min Yoongi, vươn tay muốn chạm lên gò má đối phương.
Tay còn chưa chạm đến mặt của đối phương, Min Yoongi đã ngẩng đầu lên, đôi con ngươi run rẩy một lúc mới lấy lại được bình tĩnh. Cậu gạt tay Park Jimin ra, không chút lưu tình tát một cái lên mặt hắn như xả ra hết tất thảy những tức giận kìm nén trong lòng.
Min YoongiTừ đầu kẻ mặt dày đeo bám trêu chọc tôi chính là anh!
Min YoongiNếu như không vì anh, tôi vẫn giữ được lần đầu tiên
Min YoongiNếu như không vì anh, tôi cũng sẽ không bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ
Min YoongiNếu như không vì anh, cuộc sống của tôi sẽ có thể bắt đầu một lần nữa thật tốt đẹp
Min YoongiPark Jimin, chính anh đã phá hỏng cuộc đời tôi, bây giờ lại còn muốn dùng một chiếc nhẫn ngay cả bản thân anh cũng không mấy quan tâm đi đổi về sự tha thứ của tôi cho anh sao?
Min YoongiBộ anh không thấy bản thân mình quá đáng lắm sao?